Vĩnh Long về đêm nét đẹp dịu dàng

19/05/2025

Nếu ban ngày, Vĩnh Long hiện lên với vẻ đẹp hiền hòa của một miền quê sông nước, thì khi đêm xuống, nơi đây khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn khác vừa lung linh, rộn ràng, vừa êm đềm, sâu lắng. Những con đường dọc bờ sông Cổ Chiên, ánh đèn vàng rọi trên mặt nước lấp lánh, tiếng rao của những người bán hàng rong và nhịp sống tấp nập của chợ đêm hay chợ đầu mối nông sản đã tạo nên một Vĩnh Long đầy sức sống về đêm – bình dị mà quyến rũ.

Mỗi thành phố khi đêm xuống đều có một vẻ đẹp riêng, một hơi thở rất khác so với ban ngày và Vĩnh Long cũng vậy. Không hào nhoáng như thành phố Hồ Chí Minh, không tráng lệ như thành phố Đà Nẵng, thành phố Cẩn Thơ, Vĩnh Long khi về đêm hiện lên với vẻ đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng như một bài thơ trữ tình ngân nga giữa lòng miền Tây. Thành phố nhỏ này, khi ánh mặt trời tắt dần sau những hàng cây, lại mang đến một cảm giác yên bình, dễ chịu và đầy chất thơ mà chỉ những ai từng dừng chân ở đây vào buổi tối mới có thể cảm nhận trọn vẹn.

một góc bờ kè phường 1

Khi hoàng hôn dần buông, dòng sông Cổ Chiên lặng lẽ chảy qua lòng thành phố như một dải lụa mềm óng ánh. Bờ kè sông nơi vốn đã quen thuộc với người dân địa phương trở thành điểm dạo mát, hóng gió lý tưởng của người dân và du khách. Dưới ánh đèn đường, từng bước chân chầm chậm vang lên trên những viên gạch lát sạch sẽ, phản chiếu lên mặt nước lung linh huyền ảo.

Ngay từ lúc hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối ngày lấp ló qua những tán lá, nhuộm vàng cả dòng sông Cổ Chiên. Mặt nước êm đềm phản chiếu trời mây, những con thuyền nhỏ thong dong lướt qua để lại vệt sóng nhẹ như chiếc khăn lụa mỏng. Khung cảnh ấy như tranh vẽ, mộc mạc mà nên thơ. Khi đêm dần buông, bầu trời chuyển mình sang một gam màu trầm lặng, Vĩnh Long trở nên mềm mại như bước chân của người thiếu nữ miền Tây đi trên con đường quê yên ả.

Đi dọc theo bờ kè sông Cổ Chiên vào ban đêm, ta có thể cảm nhận rõ cái vẻ đẹp dịu dàng ấy. Gió từ sông thổi lên mát rượi, lồng lộng mà không dữ dội, mang theo hương phù sa lẫn trong làn gió. Ánh đèn vàng từ những cột đèn rọi xuống mặt nước lung linh như những vì sao nhỏ. Người dân ra đây đi bộ, hóng gió, trò chuyện nhẹ nhàng. Không tiếng còi xe inh ỏi, không vội vã, chỉ có nhịp sống chậm rãi và những nụ cười giản dị.

một góc nhìn thành phố Vĩnh Long về đêm

Có lẽ, chính sự không vội vàng là điều làm nên nét duyên dịu dàng của Vĩnh Long về đêm. Thành phố này không chạy theo guồng quay hối hả như nhiều nơi khác. Ngay cả trong cái náo nhiệt của chợ đêm nơi tập trung đông người nhất khi trời tối vẫn ẩn chứa một sự bình yên, một nét dung dị. Mỗi tiếng rao, mỗi lời mời mọc đều nhẹ nhàng, chân chất không gấp gáp, không nặng tính thương mại mà như một phần của cuộc sống thường ngày.

Đi giữa chợ đêm Vĩnh Long, người ta không cảm thấy bị choáng ngợp bởi ánh đèn hay tiếng ồn, mà ngược lại, thấy mình như được sống chậm lại, thả lòng trong không khí rất “đời”, rất gần gũi tất cả như đưa ta trở về một miền ký ức yên bình, giản đơn.

Chợ đêm

Không xa chợ đêm, khu vực chợ đầu mối nông sản dần nhộn nhịp khi đêm càng khuya. Nhưng sự tấp nập ở đây cũng mang một màu sắc khác không ồn ào, không xô bồ, mà là nhịp sống cần mẫn, bền bỉ. Những người lao động thức khuya dậy sớm, vác từng sọt cam, bưởi, rau củ, thủy hải sản… từ ghe lên bến. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt đều rám nắng, đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt thì đầy hy vọng. Nhìn họ, ta hiểu rằng nét dịu dàng của Vĩnh Long không chỉ nằm ở cảnh vật, mà còn nằm trong chính con người  chân chất, kiên cường mà đầy bao dung.

Có những đêm, đi qua những con hẻm nhỏ trong thành phố, ta thấy ánh sáng le lói từ một quán cà phê nhỏ, nơi vài người bạn ngồi bên nhau bên ly cà phê đen đặc, tiếng nhạc trữ tình xưa khẽ khàng vang lên từ chiếc loa kẹo kéo. Những bản nhạc nghe trong không gian ấy càng thêm da diết, càng khiến người ta thêm yêu cái nét nhẹ nhàng, tình cảm của vùng đất này. Không cần cao ốc, không cần nhạc sôi động, Vĩnh Long về đêm chỉ cần thế thôi một chút nhạc, một chút gió, và rất nhiều lòng người.

Đi xa hơn ra những vùng quê ven thành phố, nơi ánh sáng không còn quá rực rỡ, Vĩnh Long về đêm lại khoác lên mình một tấm áo khác trầm lặng và sâu sắc. Tiếng côn trùng râm ran, ánh trăng lấp ló qua rặng tre, mùi lúa chín còn phảng phất trong không khí. Những mái nhà nhỏ lấp ló sau vườn cây trái, thỉnh thoảng phát ra tiếng chó sủa nhẹ không gian ấy khiến người ta thấy an lòng lạ kỳ. Ở đó, có những câu chuyện đời thường được kể bằng giọng ngọt như đường thốt nốt, có tình làng nghĩa xóm gắn kết như dòng sông và bến nước.

Nét đẹp dịu dàng của Vĩnh Long về đêm không phô trương, không cần phấn son, mà nằm trong chính sự giản dị, chân thành của cảnh vật và con người. Dù là người lần đầu đến hay người con xa xứ trở về, ai cũng dễ dàng cảm nhận được sự chào đón nhẹ nhàng, sự lắng đọng ngọt ngào ấy. Có lẽ, điều khiến Vĩnh Long về đêm trở nên đặc biệt không nằm ở sự hào nhoáng, hiện đại, mà ở chính sự gần gũi, thân tình của con người và không gian.

Nhìn thành phố Vĩnh Long về đêm trên sông

“Vĩnh Long về đêm” không rực rỡ như ánh đèn phố lớn, không náo nhiệt như những khu đô thị hiện đại, nhưng lại sở hữu một nét duyên ngầm mà càng ở lâu càng thấy yêu. Đó là vẻ đẹp dịu dàng như sông nước, như câu hò ru con, như tình người miền Tây thấm đẫm trong từng khoảnh khắc. Chính sự dịu dàng ấy đã làm nên một Vĩnh Long rất riêng – lặng lẽ, yên bình nhưng đậm sâu trong tâm hồn những ai đã từng đặt chân đến mảnh đất này.

Bài, ảnh: Yêm Nguyễn

 

Food

Attractions