Một thoáng quê hương

27/10/2023 1598 0

Cứ mỗi buổi sáng như thường lệ, tôi yên vị trên chiếc xe máy chầm chậm  đi đến nơi làm việc trên con đường làng quen thuộc, vẫn là một cảm giác, xao xuyến trước ánh bình minh tuyệt đẹp cùng cái không khí mát mẻ của miền thôn quê dân dã. Quê tôi hôm nay lại đẹp hơn ngày hôm qua một chút, là vẻ đẹp trong đôi mắt lặng lẽ của kẻ si tình. Tôi sinh ra và lớn lên tự hào là người con của quê hương Mang Thít, một vùng quê nhỏ nằm gọn trong bản đồ của tỉnh Vĩnh Long. Tuy bé nhỏ và mộc mạc là vậy nhưng lại chứa đựng cả tình yên to lớn về thời tuổi trẻ của nhiều thế hệ qua đi.

Ảnh: Một góc nhỏ của Mang Thít

Dù có đi bao xa hay đi bao lâu, đi đến nơi nào thì người ta vẫn cứ hướng về nơi có quê hương thân yêu của mình đang hiện diện ở đó. Mang Thít có lẽ chỉ là vùng quê nhỏ bình dị và đơn sơ, suốt năm “quanh đi quẩn lại” với hai mùa mưa nắng, nhưng lại là nơi những con người với khuôn mặt rám nắng, những làn da bánh mật, ngày ngày cậm cụi “ bán mặt cho đất bán lưng cho trời” nhưng lại mang một  ý chí vượt khó, một trái tim nóng hổi cùng một tình yêu quê hương nồng nàn, tha thiết được sinh ra. Những năm tháng thanh xuân tôi luôn ấp ủ một khát vọng rời bỏ cái thị tứ bé nhỏ này để đến thành phố lớn học tập và sinh sống, vì trong suy nghĩ vô tư của một dứa trẻ thì vùng quê hẻo lánh này chẳng có gì đặc biệt để níu chân tôi ở lại, nó chẳng xa hoa, tráng lệ, chẳng ồn ào náo nhiệt cũng chẳng lụa là gấm vóc, nói cách khác là chẳng có gì để thu hút một con bé vừa kịp lớn với cái suy nghĩ còn bồng bột và dại khờ. Nhưng năm tháng qua đi, cuộc sống vội vã nơi phố thị hoa lệ làm người ta cảm thấy “ chùn chân mỏi gối”, thì quê hương chính là nơi luôn dang rộng vòng tay để ôm ấp những đứa con xa quê tìm về với cội nguồn. Khi đã đủ trưởng thành để có thể cảm nhận được hết mùi vị ngọt ngào của quê hương, thì Mang Thít quê tôi lại thật đẹp, con người Mang Thít lại hiền lành, hiếu khách biết bao.

Cứ mỗi sáng thứ bảy cuối tuần, như một thói quen không thể thiếu tôi luôn tìm đến nơi góc quán quen thuộc, vừa thưởng thức ly cà phê pha phin truyền thống vừa kịp đón bình minh vàng rực lú dạng sau những cây bàn già, tận hưởng hết cái không khí trong lành, mát mẻ được gọi là “ đặc sản” của miền thôn quê Nam Bộ. Lặng lẽ nhìn dòng người qua lại trên con đường quen thuộc, những tà áo dài trắng tung bay từ các nhóm học sinh đang đạp xe cốc cạch trên đường, bất giác dâng trong lòng một thứ cảm xúc bồi hồi nhớ về những ngày còn bé, sáng nào cũng đu theo phía yên sau xe của cha để đến trường trên chiếc xe đạp cũ đã phai màu băng qua con đường làng núp bóng giữa hai hàng cây xanh mát, hay những buổi chiều tan trường theo đám bạn ăn “ trái cây dĩa” ở dọc bờ kè Mang Thít, vào thời điểm đó tôi lại bị thu hút bởi làn khói phát ra từ các lò gạch bên kia bờ xã Tân Quới Trung, những mái lò màu cam đẹp mắt nằm dọc dòng sông Măng, trông lung linh hẳn dưới cái nắng dịu dàng của buổi chiều tà, tạo nên khung cảnh lãng mạn tuyệt đẹp trong suy nghĩ của một đứa trẻ đang dần lớn lên, nó cũng không phải là tuổi thơ của riêng tôi, mà còn là thời niên thiếu của biết bao thế hệ đã đi qua. Tuy hôm nay chẳng còn nhìn thấy được những mái lò ngày đem nhả khói, nhưng  nó vẫn tồn tại mãi trong ký ức của tôi và của cả nhiều người con quê hương Mang Thít.

Ảnh: Một số mái lò còn tồn tại dọc bờ sông Măng tại xã Tân Quới Trung

Nói về Vĩnh Long chắc hẳn ai cũng biết đến dòng Cổ Chiên hiền hòa, nhưng lại ít ai đi qua dòng sông Măng của quê  hương Mang Thít, không quá bao la và hùng vĩ như sông Cổ Chiên, nhưng dòng sông Măng lại vừa đủ lớn để ôm ấp vùng quê Mang Thít qua bao năm tháng, vẫn là tiếng máy nổ ì ạch từ những chiếc ghe, tàu chạy qua lại trên sông, vẫn là hình ảnh những chiếc xuồng đang thả lưới đánh cá, cảm xúc vẫn vẹn nguyên chưa từng thay đổi. Những tiếng cười nói rối rít của chủ ghe cào bỏ mối cá ở chợ, những tiếng rao giòn tan của những người bán hàng rong trên sông làm cho dòng sông Măng trở nên sinh động và đẹp đẽ hơn bao giờ hết.

Sau khi đã thưởng thức hết cái vị đắng pha một chút ngọt của ly cà phê quen thuộc, hòa vào dòng người tấp nập trên đường tôi chạy quanh một vòng đến phiên chợ quê. Dù  đã qua biết bao năm tháng, trải qua bao nhiêu sự thay đổi của thời cuộc, thì phiên chợ quê tôi vẫn mang trong mình một nét dân dã như thuở còn ban sơ. Cứ vào cuối tuần chợ Mang Thít lúc nào cũng tấp nập người mua kẻ bán, hàng hóa ở quê lúc nào cũng chất lượng, những bó rau xanh mướt được trồng trong vườn nhà đem ra bài bán ở các sạp rau củ, những con cá, con tôm tươi rói vừa được đánh bắt từ sông lên…làm cho phiên chợ quê cuối tuần thêm phần phong phú và đa dạng. Đối với tôi mà nói phiên chợ quê hương chẳng còn là nơi trao đổi buôn bán mà đây còn là nơi trao đi tình cảm giữa những người bạn nơi xa lâu ngày vô tình gặp lại.

Theo thời gian quê hương Mang Thít của tôi giờ đây đã trở nên đông đúc và náo nhiệt hơn xưa, con đường làng gồ ghề ngày nào giờ đã được trán nhựa thẳng tấp, những ngôi nhà lá đơn sơ đã được thay thế bằng những ngôi nhà tường chắc chắn. Tuy nhiên làng quê mộc mạc yên bình ngày nào vẫn hiện hữu một cách sống động trong lòng tôi. Nếu có dịp về quê hương Vĩnh Long, bạn nhất định không nên bỏ qua các cung đường mang đậm nét quê dân dã ở Mang Thít có thể sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời và đáng nhớ. Đối với những người đam mê khám phá chắc hẳn chẳng thể làm lơ với làng nghề gạch gốm, một làng nghề tồn tại hàng trăm năm nằm lặng lẽ dọc hai bên kênh Thầy Cai, nhớ những ngày còn bé theo đám bạn len lỏi vào các mái lò rồi leo lên các ụ trấu to đùng cao vút để nhìn ngắm phong cảnh sông nước hữu tình của quê hương. Hôm nay những mái lò vẫn nằm yên ở đó nhưng thời kỳ thịnh vượng đã qua đi, đối với người dân Mang Thít mà nói, đây chính là xương máu của họ, là món nghề truyền thống đã trãi qua biết bao thế hệ ông cha. Tuy nhiên hôm nay chỉ còn tàng tích là những lâu đài hình quả trứng úp ngược đóng rêu phong mang một nét hoài cổ trầm mặc. Ngọn lửa trong lò tuy đã vụt tắt từ lâu nhưng ngọn lựa nghề trong tim người dân quê hương Mang Thít vẫn âm ỉ cháy mãi. Có thể hôm nay họ chẳng còn là những người nghệ nhân tạo ra những viên gạch dỏ lửa nhưng họ sẽ trở thành người kể chuyện bằng trái tim và sự chân thành đối với “ Vương quốc gốm đỏ” mà họ hằn yêu quý. Để dễ dàng di chuyển bạn có thể thuê một chiếc tàu du lịch từ Thành phố Vĩnh Long chạy dọc sông Cổ Chiên để đến làng nghề gạch gốm, thưởng thức vẻ đẹp cổ kính của “ Con đường di sản” nối liền 4 xã: Mỹ An, Nhơn Phú, Hòa Tịnh và Mỹ Phước.  

Ảnh: Vẻ đẹp hoài cổ từ những mái lò của” làng nghề gạch gốm Mang Thít”

Để có thể bắt kịp với xu hướng của thời đại và nhu cầu vui chơi của khách du lịch, Mang Thít cũng đã kịp mọc lên những điểm du lịch như: “Somo Farm Cửu Long”, một mô hình nông trại kết hợp với du lịch sinh thái miệt vườn cùng với không gian là sự giao thoa giữa nét truyền thống và hiện đại, tạo nên khung cảnh lãng mạn tuyệt đẹp mới lạ cho du khách một lần ghé qua, điểm nhấn đặc biệt của điểm du lịch này chính là quy trình làm rượu của “Cửu Long mỹ tửu” tạo nên sự tò mò thú vị cho khách du lịch khi đến đây. Bên cạnh đó“ Điểm dừng chân trong lòng vương quốc gốm đỏ” sẽ là điểm đến lý tưởng cho du khách thích trải nghiệm cuộc sống gắn liền với người nông dân miệt vườn sông nước, phong cảnh hữu tình của làng nghề gạch gốm cùng với ẩm thực mang đậm chất miền quê dân dã của Nam Bộ xưa hứa hẹn sẽ là chuyến đi đầy ý nghĩa cho du khách và gia đình có dịp về với quê hương Mang Thít.

Ảnh: Một góc ở điểm du lịch SomoFarm Cửu Long và điểm dừng chân tại “Vương quốc gốm đỏ”

Mang Thít của tôi qua bao năm tháng vẫn mãi vẹn nguyên nét mộc mạc, đơn sơ như thuở ban đầu. Trái tim của người dân Mang Thít vẫn nồng nhiệt và chất phát như tính cách của người Nam Bộ dù đã trải qua bao thăng trầm biến cố, quê hương Mang Thít đẹp như bức tranh dược tạo dựng bằng tình yêu quê hương tha thiết của những người con được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất hiền hòa này. Nếu có dịp về Vĩnh Long, nhớ ghé qua Mang Thít để một lần cùng tôi nhìn ngắm một góc quê yên bình nằm tách biệt giữa phố thị ồn ào, để cảm nhận được hết tình cảm chân thành của người dân Miền Tây lam lũ qua từng thời kì, lắng nghe những câu chuyện  về nghề truyền thống hay trải nghiệm cảm giác một ngày làm nông dân hòa mình vào cuộc sống thiên nhiên vùng sông nước miệt vườn, chắc chắn đây sẽ là một chuyến đi đầy tình cảm và thú vị.

                                                                                      Bài, ảnh: Quỳnh Như

Những bài viết liên quan

Lịch trình mẫu